Mẹ, Quê Hương, và Nỗi Nhớ

Sợi hoàng hôn, vắt ngang trên đường quê

Người lữ khách, bao năm, nay tìm về,
Mái tranh nghèo, tỏa khói chiều, ấp iu
Thương nhớ lắm, từng con đê, ngõ hẻm.

Mùi hương lúa, ngạt ngào, dưới ruộng sâu
Chú mục đồng, vắt vẻo, trên lưng trâu,
Cánh diều cao, bay lơ lửng, trên đầu
Ta lặng nhớ, những ngày xưa, thơ ấu.

Bao năm qua, phiêu bồng, nơi đất khách
Ta lạc lõng, như một cánh, chim bằng,
Mang trong tim, bóng hình, quê yêu dấu
Thèm sữa thơm, của đất mẹ, thuờ nào.

Bà mẹ già, mắt nhòa lệ, rưng rưng
Ôm con khờ, bao năm rồi, xa cách,
Mẹ vẫn chờ con, trong từng đêm vắng
Mong đèn Trăng, soi rọi, bước con về.

Ngồi bên Mẹ, nhóm bếp lửa, thân thương
Khói thời gian, nhuộm tóc Mẹ, pha sương,
Cho con trẻ, sưởi ấm, trong lòng Mẹ
Đượm hương yêu, những ngày tháng, đoạn trường.


Tiểu Sư Muội (Tuyết Ngạn:))

5-26
xin dành tặng cho những người xa xứ nặng tình quê hương...

0 comments:

Post a Comment