2 Cậu bé ăn mày - Chuyện kể ấn độ

Có 2 người bạn là 2 thiếu niên nghèo khổ, sống cuộc đời ăn xin. Chúng đi khắp nơi để xin thức ăn, một người thì mù từ lúc bẩm sinh.

Một ngày nọ cậu bé mù bị lên cơn sốt nặng, Người bạn ăn xin bèn nói :

" Được rồi, anh ở đây nghĩ đi, tôi sẽ đi xin thức ăn rồi chúng ta cùng ăn với nhau"

Thằng bé ăn mày ra đi và ngày đó có bà nội trợ động lòng từ tâm, bà cho thiếu niên này một dĩa thức ăn ngon ngọt ( Ở ấn độ người ta gọi là Khia, một loại được làm bằng sửa, gạo, trái cây khô và đường...)

Cậu bé ăn xin rất vui mừng, nhưng thức ăn thì lỏng quá mà nó không có đồ đựng, cho nên không thể mang về cho bạn mình mà phải ăn ngay tại chỗ.

Khi trở lại nơi cũ nó thật thà kể cho bạn mình nghe

" Hôm nay tôi xin được món khia rất ngon, nhưng không thể mang về cho bạn vì không có bát để đựng"

" Được rồi, bạn không thể mang về cho tôi, nhưng hãy kể cho tôi nghe cái món khia này là món gì?"

" Thế anh không biết khia là gì ah?"

" Không, tôi không biết"

" Ah, nó màu trắng, làm bằng sữa, trắng thật là trắng"

"Trắng ah? Thế trắng là gì nhỉ?"

" Anh không biết màu trắng là gì uh?"

" Không, Tôi không biết"

" Trắng tức là không phải đen"

" Ôh`, Thế đen là gì?"

" Anh không biết trắng là gì, cũng chẳng biết đen là gì, thế anh là người gì nhỉ?"

" Tôi không biết trắng đen là gì là vì tôi mù từ khi bẩm sanh, làm sao tôi có thể biết trắng là gì, đen là gì?"

Thằng bé kia vội nhìn hết chỗ này đến chỗ kia và thấy một con vịt trắng, nó vội bắt con vịt và mang lại cho bạn mình

" Đây này, trắng như con vịt này này"

" Trắng như con vịt này ah?"

Thằng bé mù không trông thấy gì làm sao nó có  thể biết màu trắng như thế nào và con vịt trắng ra sao?

Nó sờ xoạng con vịt :

" Ah, bây giờ tôi hiểu màu trắng như thế nào rồi, màu trắng rất là mềm, thật là mềm"

"Này, Anh nói gì vậy, mềm với trắng không có liên hệ với nhau cả"

"Thế Anh nói trắng như con vịt vậy, tôi sờ con vịt, tôi thấy con vịt rất mềm mại và bây giờ anh nói trắng không phải là mềm, thế làm sao tôi hiểu trắng là gì bây giờ?"

" Ôh`, Anh vớ vẩn quá, tôi bảo anh trắng như con vịt này mà ảnh chả hiểu gì cả"

"Ah, thôi để tôi thử lại lần nữa xem !"

Rồi một lần nữa, cậu bé mù lại mò mẫm con vịt, nó bắt đầu từ cái mỏ, rồi tới toàn thân con vịt, cho tới phần đuôi của con vịt

"Ah, thế tôi biết rồi, nó công quẹo, màu trắng thì cong quẹo"

Thế mới biết, có người hay nói lý thuyết cao siêu, nhưng chẳng có cảm nghiệm thực chứng gì cả, bởi vì họ không có khả năng cảm nghiệm thực chứng điều này, đối với họ chân lý luôn luôn cong quẹo, khúc khuỷnh, không bao giờ họ có thể hiểu được.

0 comments:

Post a Comment