珍惜 - Trân Trọng


"Dừng chân tại bến xưa nơi chúng ta ly biệt

Bao giấc mơ huyên ảo hiện lên trùng trùng điệp điệp

Sau chiều hoàng hôn, mọi người ngồi ngắm ánh trăng đón sự yên bình

Tuổi trẻ ngông cuồng đôi lúc khó tránh khỏi ngọn gió cuối thu..."

Mọi cảm xúc đều mất đi khi được quan sát.

"Mọi cảm xúc đều mất đi khi được quan sát."
Mọi người chỉ quan sát người khác; họ chưa bao giờ bận tâm quan sát bản thân mình. Mọi người đều quan sát - đó là quan sát hời hợt nhất - điều người khác đang làm, điều người khác đang mặc, cách người đó nhìn... Mọi người đều quan sát; quan sát không phải là cái gì đó mới được đưa vào trong cuộc sống của bạn. Nó chỉ phải được làm sâu sắc thêm, không nhắm vào người khác, và hướng mũi tên vào cảm giác, ý nghĩ, tâm trạng bên trong riêng của bạn - và chung cuộc, vào bản thân người quan sát.
Một người Do Thái ngồi trên tầu hoả đối diện với một tu sĩ. "Thưa tôn ông," người Do Thái hỏi, "sao ông lại mặc cổ cồn đen ra phía trước?"
"Bởi vì ta là cha," tu sĩ trả lời.
"Tôi cũng là cha, và tôi không mặc cổ cồn như thế."
"Ồ," tu sĩ nói, "nhưng ta là cha cho hàng nghìn người."
"Thế thì có thể," người Do Thái đáp, "chính quần của ông, ông nên mặc mầu đen ra phía trước."
Mọi người đều rất quan sát về mọi người khác.
Hai anh chàng đi dạo; bỗng nhiên trời bắt đầu mưa.
"Nhanh lên," một người nói, "mở ô của anh ra đi."
"Chẳng ích gì đâu," anh bạn anh ta nói, "ô của tôi đầy lỗ thủng."
"Thế sao anh lại mang nó đi ngay chỗ đầu tiên?"
"Tôi đâu có nghĩ trời sẽ mưa."
Bạn có thể cười dễ dàng về hành động lố bịch của người khác, nhưng bạn đã bao giờ cười về bản thân mình chưa? Bạn đã bao giờ bắt được bản thân mình đang làm điều gì đó lố bịch không? Không, bạn giữ cho bản thân mình hoàn toàn không bị quan sát. Toàn thể quan sát của bạn là về người khác, và điều đó chẳng có ích gì cả.
http://oshovietnam.net/cach-song-co-y-thuc-truc-tuyen/451-nhan-biet/trang-6

Namboku Mizuno

Chúng ta không thể đoán trước được tương lai hay bất hạnh bằng cách chỉ nhìn vào diện mạo. Mọi thứ phụ thuộc vào sự khiếm tốn và giản dị của bạn (trong ăn uống và cuộc sống)

Cho dù lượng thức ăn được chế biến không hợp cách và bạn ăn rất ít, lượng thức ăn đó vẫn sẽ giúp nuôi dưỡng tinh thần và thể xác bạn.

Điều quan trọng là phải nhận ra đâu là sự khởi đầu và kết thúc, đâu là trung tâm và ngoại vi. Tiết kiệm và điều độ là điểm xuất phát.

Chỉ cần giữ yên tĩnh thậm chí một phút, cuộc đời của bạn sẽ kéo dài rất nhiều. Người hiểu được ân phước của Trời đất sẽ không phí phạm bất kỳ thứ gì và biết rằng hành động của anh ta mang lại hạnh phúc và trường họ theo trật tự của Trời.

Ngày xưa ông bà chúng ta ăn uống rất đơn giản, uống nước trong và có được niềm vui sâu lắng trong nội tâm. Điều này hoàn toàn là sự thật.

Chỉ lửa mới thử được vàng, cũng như thời thế tạo ra anh hùng. Khi thời cơ đến, xã hội sẽ nhìn nhận điều đó. Thành công tùy thuộc vào điều bạn ĐANG LÀM.

Trinh Nguyên







Huyền Thoại Đray Sáp

Trăng Quê Hương

"Ẩn tu an tĩnh chốn cao nguyên
Hoa cảnh lòng trăng đẹp dịu hiền
Mây núi điệp trùng đêm tịch tịch
Câu Kinh tiếng Phật lại triền miên ! "





hành động và bất hành

Có hai phương thức sống: một là phương thức hành động, bạn làm cái gì đó; phương thức kia là phương thức tiếp nhận - bạn đơn giản tiếp nhận. Phương thức hành động là đi ra. Nếu bạn muốn nhiều tiền hơn thì bạn không thể chỉ ngồi đấy. Nó sẽ không tới theo cách đó đâu. Bạn sẽ phải tranh đấu vì nó, cạnh tranh, và bạn sẽ phải dùng đủ mọi cách thức và biện pháp - hợp pháp, bất hợp pháp, đúng, sai. Tiền sẽ không tới chỉ bởi việc ngồi. Nếu bạn muốn trở nên quyền lực, nếu bạn muốn trở thành chính khách, bạn sẽ phải làm cái gì đó về nó. Nó sẽ không tới theo cách riêng của nó.

Có phương thức hành động. Phương thức hành động là phương thức đi ra ngoài. Và có phương thức bất hành nữa: bạn không làm gì cả, bạn đơn giản cho phép nó xảy ra. Chúng ta đã quên mất ngôn ngữ đó. Ngôn ngữ bị lãng quên đó phải được học lại.

Hoà nhập không cần phải được mang vào - nó đã có đó rồi. Chúng ta đã quên mất cách nhìn vào nó, chúng ta đã quên mất cách hiểu nó. Hãy chuyển từ phương thức hành động ngày một nhiều sang phương thức tiếp nhận, thụ động.

Niềm An Vui



Nhạc và Lời: Vũ Ngọc Toản

Niềm an vui vẫn luôn có thật
như bữa cơm thanh đạm dưa cà,
giản đơn thôi người đừng đánh mất,
khổ tâm đi tìm hình bóng đâu xa,
khổ tâm đi tìm hình bóng đâu xa.

Phật quanh ta ở nơi ta bà,
khi uống ăn nhớ niệm Di Đà,
và khi ta làm điều nhân ái,
thấy y như là Phật đến trong ta,
thấy y như là Phật đến trong ta.

Đời ta qua bao nhiều phố phường,
nhưng chỉ vui trên một con đường,
đường thanh cao dạt dào mưa pháp,
sống trong muôn loài ngập nắng yêu thương,
sống trong muôn loài ngập nắng yêu thương.

Về đi thôi dứt tan não phiền,
xa nẻo mê danh lợi sắc tài,
làm thân ta hận sầu tê tái,
quyết quay về bờ giác yên vui,
quyết quay về bờ giác yên vui.

Đường đi không gió, lòng sao lạnh!

"Đường vắng xe vì còn quá sớm, cảnh vật đồng quê như một bài kinh không lời, một bản nhạc vô thanh, một bức tranh vĩ đại không người vẽ. Có gì để bận tâm về sống chết vui khổ dở hay mê ngộ giữa cuộc chiêm bao này? Tất cả dàn trải ra trước mắt, không quá khứ vị lai nên hiện tại cũng không luôn."

Kệ khai thị của Hám Sơn Đại Sư

"Sầu bạc đầu khó giải
Đường trần lại mịt mờ
Thân ở tại nhân gian
Tâm hòa với núi ngàn
Ngày ngày chốn trần lao
Sớm sớm bao thương ghét
Chẳng rõ do nhân nào
Một đời mải bận rộn
Bể khổ sâu khôn cùng
Kiếp người có giới hạn
Nào hay trong ba cõi
Nơi đâu là quê hương?"