hành động và bất hành

Có hai phương thức sống: một là phương thức hành động, bạn làm cái gì đó; phương thức kia là phương thức tiếp nhận - bạn đơn giản tiếp nhận. Phương thức hành động là đi ra. Nếu bạn muốn nhiều tiền hơn thì bạn không thể chỉ ngồi đấy. Nó sẽ không tới theo cách đó đâu. Bạn sẽ phải tranh đấu vì nó, cạnh tranh, và bạn sẽ phải dùng đủ mọi cách thức và biện pháp - hợp pháp, bất hợp pháp, đúng, sai. Tiền sẽ không tới chỉ bởi việc ngồi. Nếu bạn muốn trở nên quyền lực, nếu bạn muốn trở thành chính khách, bạn sẽ phải làm cái gì đó về nó. Nó sẽ không tới theo cách riêng của nó.

Có phương thức hành động. Phương thức hành động là phương thức đi ra ngoài. Và có phương thức bất hành nữa: bạn không làm gì cả, bạn đơn giản cho phép nó xảy ra. Chúng ta đã quên mất ngôn ngữ đó. Ngôn ngữ bị lãng quên đó phải được học lại.

Hoà nhập không cần phải được mang vào - nó đã có đó rồi. Chúng ta đã quên mất cách nhìn vào nó, chúng ta đã quên mất cách hiểu nó. Hãy chuyển từ phương thức hành động ngày một nhiều sang phương thức tiếp nhận, thụ động.

Niềm An Vui



Nhạc và Lời: Vũ Ngọc Toản

Niềm an vui vẫn luôn có thật
như bữa cơm thanh đạm dưa cà,
giản đơn thôi người đừng đánh mất,
khổ tâm đi tìm hình bóng đâu xa,
khổ tâm đi tìm hình bóng đâu xa.

Phật quanh ta ở nơi ta bà,
khi uống ăn nhớ niệm Di Đà,
và khi ta làm điều nhân ái,
thấy y như là Phật đến trong ta,
thấy y như là Phật đến trong ta.

Đời ta qua bao nhiều phố phường,
nhưng chỉ vui trên một con đường,
đường thanh cao dạt dào mưa pháp,
sống trong muôn loài ngập nắng yêu thương,
sống trong muôn loài ngập nắng yêu thương.

Về đi thôi dứt tan não phiền,
xa nẻo mê danh lợi sắc tài,
làm thân ta hận sầu tê tái,
quyết quay về bờ giác yên vui,
quyết quay về bờ giác yên vui.

Đường đi không gió, lòng sao lạnh!

"Đường vắng xe vì còn quá sớm, cảnh vật đồng quê như một bài kinh không lời, một bản nhạc vô thanh, một bức tranh vĩ đại không người vẽ. Có gì để bận tâm về sống chết vui khổ dở hay mê ngộ giữa cuộc chiêm bao này? Tất cả dàn trải ra trước mắt, không quá khứ vị lai nên hiện tại cũng không luôn."

Kệ khai thị của Hám Sơn Đại Sư

"Sầu bạc đầu khó giải
Đường trần lại mịt mờ
Thân ở tại nhân gian
Tâm hòa với núi ngàn
Ngày ngày chốn trần lao
Sớm sớm bao thương ghét
Chẳng rõ do nhân nào
Một đời mải bận rộn
Bể khổ sâu khôn cùng
Kiếp người có giới hạn
Nào hay trong ba cõi
Nơi đâu là quê hương?"