CẢM ĐỘNG: Con chó mù và người bạn dẫn đường tuyệt vời

Cuộc sống của Lily, một con chó mù, đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi nó gặp Maddison, người bạn thân thiết và là người dẫn đường tuyệt vời cho Lily suốt 5 năm qua.
Một câu chuyện cảm động về tình bạn...
Một câu chuyện cảm động về tình bạn...
Lily thuộc giống chó Đan Mạch to lớn, chẳng may bị mất thị lực do mắc phải một căn bệnh hiếm gặp lúc 18 tháng tuổi, lông mi của nó mọc trong nhãn cầu và gây ra một tình trạng không thể cứu chữa được. Đáng buồn cho LiLy, chỉ có một lựa chọn duy nhất, các bác sĩ thú y đã buộc phải cắt bỏ nhãn cầu mắt của Lily để cứu nó. Sau khi phẫu thuật, Lily dũng cảm chẳng có thời gian để tự "lần mò" hoặc cảm thấy buồn cho mình bởi nó đã có một người bạn mới, Maddison - một con chó 7 tuổi, người luôn che chở cho người bạn khiếm thị của mình.
Mù... Lily đã mất đi đôi mắt của mình khi nó mới 18 tháng tuổi.
Mù... Lily đã mất đi đôi mắt của mình khi nó mới 18 tháng tuổi.
Chúng đã bên nhau trong suốt 5 năm qua.
Cuộc sống vẫn mỉm cười với Lily kể từ ngày gắp Maddison. Chúng đã bên nhau không thể tách rời trong suốt 5 năm qua.
Suốt 5 năm năm qua, Maddison đã dẫn đường cho Lily mỗi khi chúng đi ra ngoài, nó đi thật sát và chạm vào người bạn của mình để LiLy biết đường đi.
Chủ của hai chú chó đã không thể tiếp tục nuôi chúng, vì vậy, đôi bạn không thể tách rời này hiện đang sống "tị nạn" tại Dogs Trust, một Trung tâm nuôi dưỡng chó tại Anh, chuyên giúp đỡ các chú chó "vô gia cư" tìm chủ nhân mới. Và Trung tâm này mới đây đã đưa ra thông báo tìm chủ mới cho LiLy-Maddison với thông điệp: "Cần tìm ngôi nhà và trái tim đủ lớn cho một đôi bạn chó vô cùng đặc biệt".
Thư giãn... bên nhau.
Thư giãn... bên nhau.
Louise Cabell, người quản lý Trung tâm cho biết: "Maddison là người bạn dẫn đường cho Lily, giúp đỡ Lily theo cách của mình. Nếu chúng đi dạo chơi, phần lớn thời gian Maddison sẽ dẫn đường và Lily sẽ đi bên cạnh gần tới mức chạm vào Maddison và nhờ đó nó biết đường đi. Thật đáng yêu khi quan sát chúng. Maddison rất ân cần và nó luôn trông chừng cho LiLy. Không có khả năng nhìn, nhưng các giác quan khác của Lily lại rất phát  triển, mặc dù chúng tôi không thường xuyên tách chúng ra nhưng Lily có thể biết được Maddison có đang ở gần bên nó hay không. Chúng cũng cuộn vào nhau khi ngủ. LiLy hoạt động giống như tất cả những con chó bình thường khác và nếu bạn quan sát nó từ xa, bạn sẽ không thể nhận ra nó bị mù."
Trung tâm này lo lắng những người quan tâm có thể sẽ ngần ngại khi nhận nuôi cả Lily và Maddison bởi vì chúng không thể tách rời nhau và đều là giống chó lớn nên cần một không gian đủ rộng và thoải mái để nuôi dưỡng, một trong hai con lại bị mù, điều đó có thể gây sốc. Tuy nhiên, họ cho rằng, hai con chó xứng đáng được sống phần còn lại cuộc đời chúng trong một môi trường thoải mái và được chăm sóc bằng tình yêu thương.
Dạo chơi cùng nhau, thật gần.
Dạo chơi cùng nhau, thật gần.
Sau khi câu chuyện về tình bạn cảm động này được đăng tải, rất nhiều độc giả đã bày tỏ sự xúc động và đã có hơn 200 người đăng ký nhận nuôi hai con chó đáng yêu, Lily và Maddison.
Đăng Tâm
(Nguồn Thesun, DogTrust)

Quê Hương Tuổi Thơ Tôi


Lời Vàng

"Kính ai một đời nghiệp thanh tịnh
Nơi tâm cảnh chẳng dính mãi trần
Lâu rồi quên hẳn việc thế gian,
Hãy trông chừng tập khí nơi đất tâm."
HT Hư Vân

Tâm an cảnh sẽ an

Tâm an hay cảnh an?
Khi ý thức được giá trị hạnh phúc chỉ luôn có mặt trong thực tại, ta mới chấp nhận dừng lại cuộc dong ruổi đi tìm kiếm và nắm bắt những gì thuộc về tương lai. Như ăn cơm mà cảm thấy ngon, ngắm bình hoa mà cảm thấy đẹp, ngồi bên người thương mà cảm thấy ấm áp là chứng tỏ tâm của ta đang an ổn, đang giữ được mức quân bình, đang ý thức rõ ràng những giá trị hạnh phúc mà mình đã từng nâng niu và gìn giữ. Mặc dù cuộc sống là luôn đi tới, ta cũng không ngừng vận động và sáng tạo, nhưng đó cũng vì nhu cầu thiết yếu để tồn tại, hoặc có thêm chút hương vị mới cho vui, hay để góp thêm bàn tay xây dựng cuộc đời, chứ những điều kiện của hạnh phúc thì ta đã có trong hiện tại rồi.
taman.gif
Vấn đề là ta có nhìn ra chúng là điều kiện của hạnh phúc hay không? Tại vì cũng có những lúc ta ăn cơm không cảm thấy ngon, ngắm bình hoa không cảm thấy đẹp, ngồi bên người thương không cảm thấy ấm áp. Và ta hay có khuynh hướng đổ thừa tại thức ăn, bình hoa hay người ấy, chứ ít khi nào ta chịu nhìn lại mình để thấy tâm của mình đang có khó khăn, có thể nó đang rơi xuống một vị trí rất thấp nên không còn khả năng quan sát hay nhận xét giá trị thực tại một cách nhạy bén và đúng đắn nữa. Đó là tình trạng tâm bất an, đang bị vướng kẹt hoặc bế tắc ở vùng nào đó trong tâm chứ không phải tại hoàn cảnh. 
Thông thường tâm ta gắn kết chặt chẽ với hoàn cảnh, dễ bị tác động bởi hoàn cảnh, khi hoàn cảnh có xảy ra vấn đề gì thì tâm ta đều bị lãnh đủ. Tại vì ta đặt quá nhiều niềm tin vào hoàn cảnh, ta cho rằng ta chỉ thật sự hạnh phúc khi nắm bắt được cái này cái kia từ những điều kiện thuận lợi bên ngoài. Giờ phút nào ta chưa toại nguyện, hoàn cảnh xảy ra hoàn toàn trái ngược với những mong cầu thì tâm ta không thể nào an được. Cho nên ta thường mơ hồ về bản chất của hạnh phúc, không biết nó có thật hay chỉ là một thứ ảo ảnh, vì nó cứ chợt gần chợt xa, chợt hiện chợt ẩn, chợt có chợt không. Hạnh phúc mà còn bị điều kiện hóa, còn lệ thuộc vào sự may rủi của hoàn cảnh, còn nằm trong sự ảnh hưởng quá lớn của đối tượng khác thì hạnh phúc đó không thật sự là của ta, ta không thể kiểm soát hay giữ nó mãi được. Tuy hạnh phúc ấy có thật nhưng bản chất của nó là tạm bợ.
Mà làm sao ta có thể kiểm soát được mọi hoàn cảnh, làm sao ta có thể bắt mọi thứ phải theo ý của mình thì mình mới toại nguyện? Đó là một ý niệm rất ngây thơ, vì bất kỳ một sự vật hay sự việc nào trong trời đất này đều xảy ra theo nguyên tắc của duyên sinh và nhân quả, nghĩa là nó luôn nương tựa vào vô số điều kiện bên ngoài và theo tiến trình có gây nhân thì phải nhận quả, mà tâm thức chưa vượt tầm của con người sẽ không thể nào tuyên đoán chính xác được. Người xưa hay nói muốn thành tựu việc gì cũng phải dựa vào ba điều kiện lớn: thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thiên thời là năng lượng của vũ trụ có sẵn sàng hiến tặng cho ta để cùng ta làm nên việc ấy hay không? Địa lợi là tình trạng xã hội như kinh tế, văn hóa, an ninh, chính trị… có thích hợp để ta thực hiện kế hoạch to tát ấy không? Nhân hòa là mọi người có chấp nhận và ủng hộ ta không, hay là chống đối?
Thiếu một trong ba điều kiện đó thì ta không thể thành công được.  Có khi những điều kiện trong ta đã sẵn sàng rồi, tài năng và bản lĩnh có thừa, nhưng điều kiện bên ngoài không thuận lợi thì ta cũng đành chịu. Và cũng có khi điều kiện bên ngoài đã đầy đủ cho ta rồi nhưng chính trong ta lại thiếu thốn, thiếu đức thiếu tài, thì cũng không thể làm nên sự việc, hoặc thành tựu rồi thì lại sớm vỡ tan. Vậy mỗi khi ta đặt ra mong muốn gì thì cũng phải biết nhìn trong nhìn ngoài cho cẩn thận. Cái mà ta có thể kiểm soát được chỉ là chính ta thôi, còn hoàn cảnh thì ta phải dùng tới hai chữ “hên xui”. 
Nhiều khi trong cái xui nó lại chứa cái hên, và nhiều khi trong cái hên nó lại mang theo cái xui. Điều này có liên quan đến cách ta sử dụng những điều kiện hên xui ấy như thế nào, nghĩa là chính năng lượng tốt hay xấu trong ta sẽ thích ứng và gắn kết với điều kiện tốt hay xấu của hoàn cảnh hay của đất trời. Cho nên khi sự việc bất thành thì ta đừng có lo lắng hay khổ tâm, đừng gắng gượng chạy tìm mọi phương cách để thay đổi nó, vì ta sẽ không bao giờ làm được hoặc nếu làm được thì cũng rất mong manh. Thái độ khôn ngoan nhất là hãy trở về kiểm tra lại năng lượng của mình, mà năng lượng tốt hay xấu của ta do chính tâm ta sản xuất ra, vậy thì, nuôi dưỡng và giữ gìn những phẩm chất trong tâm quan trọng hơn là nắm bắt hoàn cảnh. Khi tâm an thì cảnh sẽ an.
Như vậy trước nay những khi ta có được trạng thái tâm an chính là do hoàn cảnh rất thuận lợi hay những người chung quanh rất dễ thương với ta. Nói cách khác là ta được toại nguyện nên tâm không còn khắc khoải mong cầu hay ray rứt kháng cự điều gì nữa. Ta hoàn toàn chấp nhận những gì mình đang có trong hiện tại. Nhưng một khi điều kiện may mắn ấy không còn nữa, nó suy giảm hay thay đổi đột ngột, nên ta dễ dàng hụt hẫng và trở thành nạn nhân của khổ đau. Vậy nên ta hãy thường xuyên kiểm tra lại thực chất tâm an mà mình đang có, coi chừng nó đang bị điều kiện hóa, nó không phải là của ta. Cũng như ta hãy nhìn lại tâm bất an của mình, có phải nó đang bị hoàn cảnh tấn công hay không làm cho ta thỏa mãn? Hãy tìm cách buông bỏ thái độ bám víu ấy đi. Nên nhớ cái gì mà do hoàn cảnh đem tới là có thể đổi thay, nó chỉ có giá trị nhất thời mà thôi.
Tâm an cảnh sẽ an
Khi tâm bình an thì những hạt giống tốt lành trong ta mới có cơ hội phát triển. Tại vì thường ngày ta hay sống bằng cảm xúc, bằng những phản ứng bảo vệ cái tôi ích kỷ của mình, nên nó che khuất những hiểu biết sâu sắc mà ta vốn có. Khi mặt hồ tâm phẳng lặng và trong suốt thì ta mới thấy hết những gì đang ẩn tàng trong chiều sâu tâm thức, lúc ấy ta mới biết mình nên làm gì hay không nên làm gì để mình có thể chế xuất ra những năng lượng tốt. Nói cách khác, lý trí là thuộc tính của tâm an và cảm xúc là thuộc tính của tâm bất an.  Nếu biết cách giữ cho tâm an thì ta sẽ luôn hài lòng và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho mọi hành vi cử chỉ của mình. Và điều đó có nghĩa là khi tâm bất an thì ta đừng nên quyết định hay làm bất cứ điều gì, chắc chắn ta sẽ hối tiếc sau này.
Khi tâm an ta sẽ nhìn nhận lại vấn đề ở một tầng hiểu biết khác. Ta không còn thấy sự việc bất thành hay đổ vỡ kia là điều quá kinh khủng, không còn thấy thái độ khó chịu hay lầm lỗi của người kia là đáng phải trừng phạt nữa. Cho nên khi tâm an thì ta không còn muốn thay đổi hoàn cảnh, ta có một khả năng có thể chấp nhận mà không thấy khó khăn hay đau đớn gì. Ta đã từng thấy có những người trông rất an ổn và vui vẻ, mặc dù trong họ đang có những mất mát rất lớn lao. Không phải họ đang cố gắng che đậy để trình diễn trước mọi người, mà chính nhận thức và dung lượng trái tim của họ đã giúp họ ôm ấp được hoàn cảnh. Đó là những người không đặt hạnh phúc của mình quá nhiều vào sự toại nguyện từ bên ngoài, nên khi hoàn cảnh bất toại nguyện thì họ không dễ bị khổ đau. 
“Tâm bình thế giới bình”, khi tâm ta bình an thì năng lượng đó sẽ lên đường để xâu kết với những năng lượng bình an khác trong những con người khác hay trong vũ trụ này, nó có thể trở thành một hiệu ứng dây chuyền nếu điều kiện đủ cho nó xảy ra. Và khi tâm an thì ta nhìn đâu cũng thấy an, tuy đối tượng kia hay cả thế giới này còn nhiều biến động và phiền toái, nhưng ta vẫn không bị dìm xuống hay khổ đau theo, trái lại ta còn muốn trải lòng ra giúp đỡ. Cho nên thái độ khôn ngoan của một người biết sống là ta hãy luôn ưu tiên giữ gìn tâm bình an của mình, thà chịu để cho hoàn cảnh hư hao chứ nhất định ta không rao bán linh hồn mình. Ai đã trải nghiệm nhiều năm trong cuộc đời đều cũng thấm thía rằng chỉ có sự thanh thản và bình an trong tâm hồn mới là khát khao lớn lao nhất của con người.
Trong quá khứ ta đã từng sống thiếu tỉnh thức và hiểu biết, vì để nắm bắt những nhu cầu hưởng thụ cao cấp từ vật chất đến sự công nhận của người đời mà ta đã coi rẻ tâm hồn mình, đem tâm hồn mình ra cho hoàn cảnh hay kẻ khác giày xéo. Ta sẵn sàng nổi giận, hờn ghen, nghi ngờ, kỳ thị, độc tài, hơn thua và cả thù hận để có được cái này cái kia mà thực chất chỉ là những thỏa mãn cảm xúc. Ta chưa bao giờ có cơ hội để nhìn kỹ lại tâm mình, trừ phi bị thất bại hay mất mát chua cay, nhưng đó là những lần quay về trong muộn màng và choáng ngộp với những đống tàn tro.  Kết quả thường là buồn chán và tuyệt vọng chứ chưa bao giờ có một chương trình thanh tịnh hóa tâm hồn cho nghiêm túc.
Thôi ta về đi, về thu xếp lại những bề bộn trong tâm hồn, đừng tiếp tục lao tới phía trước để nắm bắt hay chứng tỏ gì thêm nữa. Chỉ khi nào tâm hồn ta lắng dịu, không còn những khắc khoải mong cầu hay chống đối, biết chấp nhận và tùy thuận theo hoàn cảnh, ý thức giữ tâm hơn là giữ cảnh, thì ta mới nếm được chất liệu thảnh thơi và hạnh phúc chân thật. Nếu trong giai đoạn ban đầu rất khó giữ tâm trước những hoàn cảnh trái nghịch, ta hãy tạm thời tìm cho mình một không gian đủ an ninh để tịnh dưỡng tâm hồn. Một con thú khi bị trúng thương thì nó lập tức rút về hang để liếm láp vết thương vì nó biết cơ thể nó có khả năng tự chữa trị, nếu nó không kiềm chế nổi cơn thèm khát mà tiếp tục ra ngoài săn mồi thì sẽ bị kẻ khác tấn công hay chính vết thương ấy sẽ hủy diệt nó. Vì vậy biết lúc nào cần phải quay về nuôi dưỡng hay chăm sóc tâm hồn mình, sẵn sàng rời xa những hào quang hấp dẫn từ cuộc sống thì đó mới đích thực là kẻ trí.
Tùy thuận theo hoàn cảnh
Không buộc theo ý mình
Giữ tâm không giữ cảnh
Tâm bình cảnh cũng bình.
MINH NIỆM

Lợi Ích Lớn Lao

Thật là một ích lợi lớn khi có thể đối diện với cuộc sống bằng một tâm thức tích cực và khá quân bình. Chúng ta hoàn toàn có lợi khi quen với một tâm thái đúng đắn, nhưng thói quen nhường bước cho những xúc động xung đột như giận dữ dựng lên những chướng ngại có tầm cỡ. Tuy nhiên, có thể vượt khỏi chúng.

Chúng ta đạt đến đó bằng cách chánh niệm nhận ra mỗi một phiền não này ngay khi chúng biểu lộ và chữa lành nó tức thì. Khi người ta nắm lấy mọi cơ hội để thực tập như vậy, những phiền não thôi ngự trị chúng ta trong vòng vài năm. Về lâu về dài, ngay người dễ nổi giận nhất cũng đạt được sự gìn giữ tính bình thản.

( Đức Đạt Lai Lạt Ma )

MỘT CHÚ TRÂU ĐÃ THAY ĐỔI CUỘC SỐNG CỦA NHỮNG NGƯỜI XẺ THỊT


NƯỚC MẮT CHÚ TRÂU hay là
MỘT CHÚ TRÂU ĐÃ THAY ĐỔI CUỘC SỐNG CỦA NHỮNG NGƯỜI XẺ THỊT

(Weekly World News) – Tâm Minh chuyển ngữ

Theo tin được phổ biến bởi “Tin Tức Nhân Dân” (People’s News) của Trung Quốc thời có một chuyện bất ngờ xảy ra ở Hong Kong, nghe có vẻ khó tin nhưng lại có thật.
Tờ “Tin Tức Thế Giới Hàng Tuần” (Weekly World News) tường thuật rằng có một nhóm nhân công dắt một con trâu vào trong một lò sát sinh để sửa soạn giết thịt làm bíp-tết và hầm ra-gu.

Khi họ đi tới trước cửa lò thời con vật thình lình đứng khựng lại, không chịu tiến bước thêm nữa. Chú trâu qùy xuống bằng hai chân trước và tuôn rơi nước mắt. Tại sao trước khi vào lò sát sinh mà một con trâu lại có thể hay biết rằng nó sắp bị xẻ thịt. Điều này tỏ ra nó có vẻ nhậy cảm hơn nhiều con người.
Tay đồ tể SHIU TAT-NIN kể lại chuyện đó một cách hoàn toàn súc động: “Khi tôi trông thấy một con vật dường như ngu đần mà lại biết khóc, cặp mắt của nó còn lộ vẻ đầy hãi sợ và buồn khổ, tôi bỗng rùng mình!” Anh chàng kể tiếp: “Tôi vội vàng gọi mọi người tới coi và tất cả đều ngạc nhiên như tôi. Chúng tôi cùng xúm vào để người thì đẩy và người thì lôi kéo chú trâu đi nhưng nó không chịu nhúc nhích, nó chỉ ngồi đó và tiếp tục khóc!”
Chủ lò sát sinh BILLY FONG nói: “Con người luôn nghĩ rằng những con vật này không giống người, đâu biết khóc, nhưng chú trâu này quả thật đã khóc như một đứa trẻ nít!”
Vào lúc đó có ít nhất là cả chục con người khoẻ khoắn và vạm vỡ hiện diện nhưng tất cả đều mủi lòng khi thấy chú trâu khóc. Riêng những đồ tể thường có nhiệm vụ hàng ngày phải giết trâu bò trong lò sát sinh thời súc cảm hơn nữa, họ cũng nhỏ lệ.

Buffalo weeping nonstop.

Khi các tay đồ tể từ các lò sát sinh khác nghe thấy tin này họ cũng kéo nhau chạy tới xem. Tất cả đám đông đều rất ngạc nhiên vì những chuyện xảy ra trước mắt họ. Ba người đồ tể trong nhóm đó quá súc động đến nỗi họ tuyên bố rằng kể từ lúc này mỗi khi họ phải làm thịt các sinh vật khác họ cũng sẽ không thể quên hình ảnh nước mắt của chú trâu này.
Kết thúc sẽ giải quyết như thế nào? Thấy cả trâu lẫn người đều nhỏ lệ chúng ta biết rằng chú trâu sẽ không bị xẻ thịt nữa. Quả thật vậy, một số người bỏ tiền mặt ra mua chú trâu đó rồi gửi chú vào trong một ngôi chùa Phật giáo để nơi đó quý Tăng sẽ chăm sóc nó chu đáo hơn và chú trâu có thể an lành sống đến tận cuối đời!
Một chuyện kỳ lạ khác lại xảy ra. Sau khi có quyết định trên chú trâu linh cảm rằng sinh mạng chú được bảo đảm, chú tự đứng dậy và đi theo họ. SHIU TATNIN ngạc nhiên nói: “Tại sao một con trâu lại hiểu được những lời nói của con người? Dù bạn có tin hay không nhưng chuyện lạ lùng này quả có thật.”
Hiển nhiên chú trâu này đã làm lay chuyển cuộc sống của những nhân công làm việc trong lò sát sinh!
Tâm Minh lược dịch


THIS BUFFALO HAS CHANGED THE LIFE OF THESE BUTCHERS

According to the news release from China’s People’s News, whether people believe it or not, this incident actually happened in Hong Kong. The Weekly World News reported that a group of workers were bringing a water buffalo into a packaging factory, ready to slaughter it to make steak and beef stew.
When they approached the front door of the slaughterhouse, the sorrowful buffalo suddenly stood still, refusing to move forward, kneeling on its two front knees, and with tears streaming from its eyes.
How could the buffalo have already been aware that it was going to be slaughtered, before entering the slaughterhouse? This shows that it was even more alert than many a person. "When I saw what is believed to be a stupid animal actually crying, and when I noticed that its eyes were full of fear and sadness, I could not help but shiver." Extremely shocked by this, butcher Shiu Tat-Nin recalled:"I quickly called other people to come see, and they were as surprised as I was! We pushed and pulled the water buffalo, but it would not move; it just sat there crying constantly." Billy Fong, the boss of the Hong Kong packaging plant said, "Mankind has always thought that animals are not like people who can cry, but this buffalo is really sobbing like a baby!"
At that time there were at least a dozen strong, burly men present, but their hearts were softened by the buffalo's crying, and those who were responsible for killing water buffaloes were even more touched by this, tears welling out of their eyes.
Buffalo weeping nonstopWhen workers from other slaughterhouses heard the news, they also ran to the crying and kneeling buffalo, and the site was soon crowded with people who were astonished at what they saw. Three of them were so shocked that they said that from now on, even when they slaughter other kinds of animals, they will never forget that buffalo’s tears.
At the point when a buffalo is crying and people are crying as well, we can all be sure that none of them will kill the buffalo now. Then the question was how to take care of this matter. Finally, they decided to buy the water buffalo with cash, and then they sent it to a Buddhist temple, for the monastic to take good care of it, so that it could be assured of living out its life peacefully. When this decision was made, an amazing thing happened again: "When there was an assurance that the buffalo would not be killed, it finally agreed to move, got up, and it’s here with us." How could a water buffalo understand human words? Shiu said: "Whether you believe it or not, this is really true, although it sounds really incredible." Undoubtedly, this buffalo has changed the lives of these butchers
http://renminbao.com/rmb/articles/2011/4/16/54517b.html

Bạn biết không?

Thiền...

"Đã khi nào ta bình yên như thế? Sống và tồn tại?". Đã bao giờ ta hỏi: "Liệu ta sống hay chỉ là đang tồn tại?".

 
 "Đã khi nào ta bình yên như thế? Sống và tồn tại?". Đã bao giờ ta hỏi: "Liệu ta sống hay chỉ là đang tồn tại?".

Chị "Hằng" IU GẤU...

"Ẩn tu Không có, Có mà Không !
Phương tiện, từ bi khó biết lòng !
Ngôn thuyết hãy còn Thân thuyết-pháp
Sấm mưa ẩn hiện bóng Thần Long.
Ẩn tu mây trắng nhẹ phiêu diêu
Uốn khúc sông-in giãi lụa chiều
Thanh thoát gió chim reo nhạc Phật
Lầu-Tần không lại lắng hơi tiêu.
Ẩn tu an tĩnh chốn cao nguyên
Hoa cảnh lòng trăng đẹp dịu hiền
Mây núi điệp trùng đêm tịch tịch
Câu Kinh tiếng Phật lại triền miên !
Ẩn tu tịnh thấy cảnh am mây
Thanh tuấn thiền sư dáng huệ gầy
Kiếp trước Đạo Dung là tớ đó
Mà nàng Thiên Thụy hỏi ai đây ?"
Trích Ẩn Tu Ngẫu Vịnh

Gieo đau khổ sẽ gặt hái khổ đau (By Causing Suffering, We Suffer)


Hôm qua là ngày mùng 8 Lịch Kim cương thừa, ngày vía của Đức Phật Dược sư. Nếu bạn sát sinh hoặc gây ra cái chết cho một con vật, hậu quả nghiệp báo sẽ bị nhân lên gấp một trăm ngàn lần. Không may thay, ngày này lại rơi vào đúng dịp lễ hội Dashain của , lễ hội quan trọng nhất trong năm của những người Hindu tại Nepal. Trong lễ hội này, người ta tưởng niệm tới chiến công vĩ đại của Thần Ram, với sự trợ giúp của nữ thần Durga, đã chinh phục Ác quỷ trong trận chiến Ramayan. Người ta thường tái hiện lại cảnh giết chết ác quỷ Mahisasura đội lốt trâu đã từng khiến muôn loài khiếp hãi. Theo truyền thống, trong suốt 15 ngày diễn ra lễ hội Dashain, hàng trăm con vật bị giết hại trong tất cả các ngôi đền để cúng tế lên nữ thần và ngăn trừ những cơn thịnh nộ. Máu trâu bò, dê cừu và chim chóc chảy ngập các bậc thềm tại những khu đền đài miếu mạo. Cảnh hiến tế sẽ kéo dài trong suốt thời gian lễ hội, biến toàn bộ mặt thềm xung quanh các ngôi đền trở thành bể máu khổng lồ.

Hôm qua quả là một ngày khủng khiếp với những cuộc tàn sát ghê rợn. Lẽ ra đó là một ngày rất cát tường để tích lũy công đức, song nhân danh tôn giáo, từ hàng ngàn năm nay, ngày này đã trở thành một ngày đặc biệt để sát sinh. Làm sao chúng ta có thể hạnh phúc khi mang lại những đau khổ tột cùng như vậy cho những chúng sinh khác? Không chỉ riêng tôi mà còn rất nhiều người khác như tôi, có tấm lòng và tình yêu đối với loài vật cũng như mọi loài hữu tình khác, đang nỗ lực hết sức để làm được điều có lợi ích trong ngày hôm qua. Giết chóc nhân danh tâm linh quả thực là điều tồi tệ nhất mà một người có thể làm, cho bản thân mình và cho chúng sinh khác. Tôi hy vọng rằng những ác nghiệp ghê rợn như vậy có thể được chấm dứt nhờ hiểu biết chân thật về tội ác, nỗi đau đớn và sự thống khổ chính nơi mình và muôn loài.
 Bản thân tôi đã cầu nguyện từ hàng nhiều thập kỷ. Mặc dù tôi biết đã có hẳn một phong trào phản đối sự tàn bạo vô lý này song tếng nói vẫn chưa thật lớn, trong khi những người ủng hộ việc tàn sát loài vật nhân danh tôn giáo lại vô cùng mạnh mẽ và quyền lực. Ở châu Âu, những người thích săn bắn đã lập nên rất nhiều hiệp hội lớn mạnh đến mức ngay cả chính phủ cũng chẳng thể tìm ra biện pháp ngăn chặn họ. Ở đây cũng như vậy, những đồ tể này vô cùng mạnh mẽ và quyền lực, chúng ta chẳng thể làm được gì. Tôi đành phải chờ cho những lời cầu nguyện của mình được ứng nghiệm.



Ngày hôm qua trong buổi chia sẻ giáo pháp, tôi đã không ngăn nổi nước mắt tuôn trào, tôi chẳng thể nào tiếp tục giảng pháp cho dù đã cố gắng hết mức. Buổi pháp thoại vì thế đã phải kết thúc sớm hơn dự kiến. Tôi chỉ còn biết cầu nguyện trong nỗi buồn và sự tuyệt vọng cho những chúng sinh bất hạnh, cho những kẻ đồ tể bất hạnh và cho tất cả những người mắc vào sát nghiệp tàn bạo này. Chúng ta có quyền gì mà tước bỏ sinh mạng của những chúng sinh khác? Mỗi lần tới thăm một đất nước xa lạ, mỗi khi nhìn thấy những con vật trong bể nước chờ tới lượt bị sát sinh, mỗi lần nhìn thấy người ta say sưa thưởng thức những món tôm hùm, cua bể, cá tươi hay thịt sống, và mỗi lần này tôi tìm cách mua lại những con vật tội nghiệp từ tay những chủ nhà hàng máu lạnh vô cảm để rồi bị họ phũ phàng từ chối, tôi thực sự cảm thấy mình bất lực. Đã hàng ngàn năm nay, chúng tôi luôn trở lại cõi này để cùng chia sẻ tình yêu thương và trí tuệ, thế nhưng con người lại bị vô minh che mắt, mải mê vui thú với việc gây đau khổ và tước bỏ sinh mạng của chúng sinh khác, ăn thịt chúng sinh hay làm đủ những điều vô nghĩa khác nhân danh tình yêu, nhân danh tôn giáo, bao biện rằng đó là những thức ăn ngon, hoặc thậm chí lạm dụng cả việc cúng dường lên bậc Thầy hoặc các bản tôn. Nhiều lúc tôi nghĩ rất nhiều và cảm thấy gần như chẳng còn việc gì phải lãng phí thời gian ở cõi này nếu như con người không thay đổi, nhất là nếu như các học trò và bạn hữu của tôi không tinh tiến hơn. Lý do nào để tiếp tục ở lại?
Chúng ta cần hiểu và luôn tự nhắc nhở rằng nếu như mang lại đau khổ cho chúng sinh bằng cách tước bỏ mạng sống của họ, hoặc chỉ là nói những lời vô nghĩa, hay làm bất cứ điều gì bắt nguồn từ bản ngã và từ những xúc tình của mình, thì sẽ chẳng thể có được nghiệp quả nào tốt đẹp. Gây ra đau khổ cho chúng sinh khác sẽ chỉ mang lại cho bạn đau đớn và nỗi thống khổ. Nếu muốn được hạnh phúc, bạn cần phải mang lại hạnh phúc cho chúng sinh và cần phải có một trái tim quảng đại. Nếu không thì sự thực hành của bạn sẽ không phải là tâm linh, bạn chỉ đang diễn một vở kịch của bản ngã. Hãy tự chất vấn xem bạn đang thực hành Pháp hay đang diễn kịch? Nếu bạn đang diễn kịch, hãy dừng lại ngay lập tức!
Tôi cố hết sức để kéo tâm trí mình ra khỏi sự việc này, để cười và tươi tỉnh hơn với mọi người, ít nhất để trông tôi đỡ hơn, thay vì cứ ngồi khóc trên pháp tòa một cách thảm hại. Bản ngã của tôi không muốn tôi trông tệ đến thế. Lúc đó tôi vừa lau nước mắt trên mặt, vừa sụt sịt như thể bị cảm cúm. Hàng ngàn và hàng triệu con vật bị đem hiến tế mỗi năm tại Nepal, rồi hàng triệu và hàng tỷ con vật đang bị giết hại mỗi ngày để lấp đầy dạ dày của chúng ta, cứ như thể chúng ta sẽ không thể nào sống nổi nếu như không ăn thịt. Thế nhưng chẳng ai buồn lòng bận tâm, không cả một nét mặt buồn rầu. Mà điều đáng buồn nhất là có quá nhiều tội ác đang được thực hiện nhân danh tôn giáo. Nếu là vì lí do thỏa mãn hay vì một cái gì khác thì chúng ta vẫn có thể đổ tại vô minh và bản ngã. Nếu là vì trí tuệ và tâm linh tôn giáo, tại sao chúng ta lại không thể trông đợi một điều gì khác ngoài sự tàn bạo? Không, chúng ta không thể. Tôi hy vọng các bạn sẽ không nghĩ rằng tôi là người bi quan, tôi thực sự không có lựa chọn. Nếu như ngay cả một trong những tôn giáo vĩ đại nhất cũng đang làm những điều như thế này, quả thực tương lai trông rất mịt mờ và vô vọng. Mỗi khi nghĩ tới điều đó là nước mắt tôi lại trào dâng. Điều này không phải chỉ xảy ra mỗi hôm qua, từ khi còn nhỏ tôi đã phải chịu đựng sự đau khổ này mà chẳng có biện pháp nào ngoài khóc than và cầu nguyện. Tôi đã cố gắng mua những con dê và những con vật khác đang bị đưa đến lò mổ, nhưng tôi không làm được nhiều. Với nguồn tài chính giới hạn, tôi chỉ có chút tiền để cứu chúng và cũng chỉ có chút đất để nuôi chúng. Tôi có thể làm gì được đây ngoại trừ rơi nước mắt và cầu nguyện thiết tha.
Từ hôm qua chúng tôi đã bắt đầu cử hành những khóa lễ cầu nguyện lớn. Hôm nay, sau khi đã hoàn thành xong khóa lễ cúng dường lên bậc Thượng sư tôn quý, chúng tôi sẽ bắt đầu những khóa lễ cầu nguyện cho những cuộc thảm sát này. Tôi biết sẽ chẳng ai gọi đây là một thảm họa, nhưng bạn thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó có một loài từ một hành tinh khác đến và nhân danh tôn giáo, họ nói rằng hiến tế con người là cách tích lũy công đức và tiêu trừ chướng ngại rất tốt, chúng ta sẽ cảm thấy ra sao? Nếu một ngày, họ bảo rằng thịt người ngon tuyệt và họ muốn làm món sushi thịt người, chúng ta sẽ làm gì? Nếu họ nói rằng món thịt người tẩm bột rán hay thịt người tươi sống rất ngon, ta sẽ nghĩ thế nào? Chúng ta, những người đang bước đi trên con đường Bồ tát đạo, cần phải cầu nguyện, phát nguyện và cố gắng, mọi hành giả đều phải từ bỏ hoàn toàn ác nghiệp sát sinh, chúng ta cần phải cầu nguyện và hành động trong nhiều kiếp sống tới cho tới khi đạt được thành tựu đại giác ngộ. Chúng ta không bao giờ được đi ngược lại lời phát nguyện của mình!

Source : http://www.drukpavietnam.org

Trẻ?

Phật dạy: “Ngươi nói: Tôi còn trẻ cần phải chơi bời vui vẻ, đến ngày già sẽ tu. Nhưng cái chết có khác nào kẻ cướp cầm gươm bén theo rình rập ngươi, một miếng mồi ngon của nó; như vậy làm sao ngươi chắc mà đợi đến ngày già đặng đưa tâm trí qua đường Đạo đức!”

Tìm về tịnh lạc

 Đường đời thăm thẳm mênh mang, làm sao biết được nấc thang cần dừng
    Thời gian vô thủy vô chung, không gian vô định mênh mông cõi trần
      Đôi khi ta thử định thần, mình là ai nhỉ ? chớ nhầm chớ quên
  Hiểu người không dễ tất nhiên, hiểu mình thật khó bao phen lỡ làng
                                                                                                                  (Tri Túc)